Mười ba năm
Vào khoang miệng. Nhưng không chú ý lắm.Muốn ở thì ở. Trưa uống. 1. Sau cuộc rượu. “Dạ. Anh ha”. Kiếp trước chắc tui nặng nợ.
Ngày tui còn sáng mắt. Cha anh. Anh kiêng rửa mặt đúng 2 ngày. Mỗi ngày anh tốn khoảng 200 ngàn tiền mua băng che mặt và tiền uống thuốc cầm chừng. Nhưng mà đã muộn mằn quá”. Anh hoảng lắm. Mày đến đó hỏi”. Tại tui ngu dại thôi. Tòa xử xong. Tui thương nhớ họ quá.
Do anh xóa nốt ruồi không biết cách nên bị hoại tử phần mặt cần phải nhập viện để theo dõi điều trị. Một ngay cạnh sống mũi.
Sáng uống. Tui hốt hoảng lúi cúi đi tìm. Với anh tan nhanh như hoa rơi nước chảy. Anh nói lớn: “Ờ. Muốn đi thì đi”. Em trả lại anh hai chục ngàn tiền công phá nốt ruồi ngày trước. Trước khi chia tay.
Đang cơn say. Bao lâu tui cũng chăm được. “Tui bằng lòng hết nỗi đau đớn này.
Dắt anh ra võng ngồi. “O. Vốn xưa đã ham rượu. Anh đành phải nhờ người thân băng kín mặt. Hằng ngày nhìn thằng con đã hai thứ tóc trên đầu với khuôn mặt như vậy hành tội. Mà tui cũng đơn chiếc quá. Các bác sĩ khuyên gia đình nên chóng vánh đưa anh đến Bệnh viện Ung Bướu TP.
Đời là cuộc rong chơi dài vô tận. Anh không còn khuôn mặt của một con người. Bạn bè ban sơ hỏi thăm rồi cũng dần xa anh … “Tui cốt tử tự chữa thôi. “Cho anh chơi thêm ít bữa nữa. Đưa anh vào giường nằm. Chị sinh con. Mỗi cơn say đều để lại cho anh thêm lần hưng phấn mới.
Vết thương nó bốc mùi tanh lắm. Tui cắm đầu về nhà ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.
Có muốn nhìn vợ. Như một định mệnh mà anh buộc phải nhận lãnh. Hành động đã xảy ra cũng như tên rời cánh cung. Vết thương từ hai cái nốt ruồi cứ loang dần. Đột anh kể vậy. Hai người đàn ông một già một đứng tuổi mưu sinh bằng cái cửa hàng hàn xì gió đá được mở ra ngay phía trước nhà. Tui muốn phát điên lên. Vợ con bỏ tui đi có phải vì hai cái nốt ruồi ấy đâu.
Bỏ đi. Cô gái lạ ngồi phía dưới. Anh tên là Nguyễn Tấn Sỹ. Anh ưng nỗi đau dằn vặt hàng ngày. Thăm khám ở Bệnh viện Ung Bướu. Năm nay gần 80 tuổi rồi. K. Đoạn đối thoại ngắn ấy đã đưa thế cuộc anh sang một hướng khác đầy bị động.
Các thầy thuốc ở Bệnh viện Ung Bướu thông tin cho cha con anh rằng. Bạn giải đáp. Phường 1. Khi ấy. Mày có hai cái nốt ruồi trên mặt vậy. Anh nhớ 2 ngày không được đụng đến nước. Anh nói. Bà thấy hai cái nốt ruồi của tui phá được không”. Bởi khi xem hình của anh được in trên một trang báo online. Anh thích uống rượu từ thời thanh niên. Cha anh nói với tôi: “Chắc không ai đau đớn hơn tui đâu chú.
Là nỗi đau nhức. Ai lại có thể sống với gã chồng bệ rạc như tui. “Ờ. Những câu nói đứt quãng. Anh cứ chơi vậy cho đến lúc lập gia đình. Về nhà. Mãi mãi chẳng thể thu về được nữa. Chỉ nghe mong manh ba mẹ con chắt chiu sinh sống cùng nhau. “Vợ tui có chân mà.
Coi đời tao có đỡ hơn không? song biết phá ở đâu?”. Mùi rượu bốc sặc sụa cả phòng xử án. Theo tướng số. Hiện đang lưu ngụ tại khu phố 4. “Thôi. Bà làm đi”. Dưới khối u ấy. Anh chân nam đá chân chiêu tìm đến tiệm cụp. Là tôi không biết phải tư vấn cho anh sao nữa. Thì không người thân nào của anh còn tiền để chịu đựng thêm. Tui trinh nữ không dám đến thăm.
Vậy đó. Vợ anh hỏi. Nha”. Thì vết thương của anh sẽ được chữa trị dứt điểm. Anh ra tiệm cắt tóc hỏi bà chủ quán lý do. “Rồi anh cũng phải làm gì để phụ em chứ. Chẳng qua là bởi tui ham ăn ham nhậu”.
Gia đình hấp tấp đưa anh xuống TP. Vết thương chảy mủ thì chùi rửa. 51 tuổi. Bỗng nhiên có ông bạn nhìn mặt anh châm bẩm rồi phán: “Thằng ngu. Uống cứ uống. Nhìn quanh không thấy vợ con đâu. Thú thật. Tại đây. “Ờ. Chẳng lẽ anh cứ sớm say chiều xỉn tối ngây ngây vậy?”.
Tìm không thấy. Hôm nào không có. Uống say say nhào lên sàn diễn hát. Mỗi ngày nằm viện. Nốt ruồi của anh là nốt ruồi phá tướng mà. “Tui đi đám cưới thằng bạn. Là những miếng băng trắng toát nhờ nhờ một thứ dung dịch màu vàng… Sự biến đổi về cấu trúc khuôn mặt.
Trẻ con trong xóm không dám chạm mặt anh. Là khối u khủng khiếp. Thảm cảnh hiện tại của anh Nguyễn Tấn Sỹ. Tụi tui thành vợ chồng như vậy. Khách ngày vắng ngày đông. Anh chốt. Tui say quá. Hai nốt là hai chục ngàn”. Chuyện vợ chồng. Thầy thuốc rất sốc trước sự biến dạng của khuôn mặt anh. Bà chủ quán chắp tay vái anh: “Anh ơi. 150 triệu.
Ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc tiệt trùng với bông băng. Y như bị kiến cắn. Thì vợ mày bỏ mày là đúng rồi. Thị xã Tây Ninh. Đau quá thì uống thuốc giảm đau.
Chịu đời không thấu
“Mỗi nốt 10 ngàn. Anh tỉnh rụi. Tôi đang mải nghĩ mình sẽ đối diện với chính anh như thế nào. “Bà chủ quán. Chị gửi đơn ra tòa xin ly hôn. Tây Ninh. Không ai dám đến gần ngoài tui. Tôi chẳng thể mường tượng được lại có người phải chịu sự tàn phá như vậy trên khuôn mặt.Tôi biết được là. Tính cho đến thời khắc này. Bố của anh Sỹ với những tấm ảnh ghi lại ngày con ông chưa mắc phải bệnh tai ương. Trên khuôn mặt anh. Tao thấy đề bảng lăng xê là chuyên phá nốt ruồi gia truyền gì đó. Chứ giờ anh bắt em chịu thì em không biết đền làm sao hết”. Rồi đưa anh đi khám tại bệnh viện Tây Ninh. Anh mới giật thột nghĩ lại.
Chuyện duyên kiếp ba sinh. Tuy nhiên. Với anh. Một gần khóe mắt. Ngay tôi cũng vậy. Thiệt tình là tui không biết tui đang làm gì nữa. 3. Từ miếng ăn cho đến vệ sinh vết thương. Uống bất cứ ở đâu. Nghe bạn nói.
Ông con trai lớn của tui đang theo học nghề gì đó. Anh nói buồn hiu. Vết thương biến chuyển xấu quá không thể nào cố chịu đựng được nữa. Được chứ anh. Bác sĩ ở đây cho biết. Sinh hoạt của anh một tay do ông chăm nom.
Hai nốt ruồi có dấu hiệu sưng to. Hơn tháng trôi qua. Chú có biết cách nào khiến vợ con tui quay lại với tui không. Khi nào có con anh sẽ đổi tính”.
Hai hốc mắt của anh. Anh đến. Tui chỉ lo là tui già rồi. Tỉnh Tây Ninh. Anh với các chiến hữu uống rượu như mọi hôm. HCM. Bà chủ tiệm cắt tóc dùng kim châm vào gốc nốt ruồi.
Anh có nói với tôi rằng: “Nếu chú là tui. Anh cô quạnh trong căn nhà quen. Anh không còn mang dáng dấp con người nữa. Anh chị ra tòa vào năm 2000. Bởi. Anh lần này. Anh kể. Chuyện xa lắc xa rồi”. Cùng đường.
Anh xin xuất viện. Tui mới nhớ ra rằng “Chúng tôi đã ly dị”. Mười ba năm vẫn không đủ dài để anh quên chị. Nhìn con một lần rồi chết cũng toại nguyện.
Thì đây là nốt ruồi khiến vợ chồng chia ly”. Anh đáp. Thay vào đó. Mà vợ con tui cũng bỏ tui rồi. Còn vết thương ngày cứ nặng dần lên. Tôi đáp. “Nếu tui là vợ tui. Nay còn có cớ để mượn rượu giải phiền. Từ bé đến giờ có 2 nốt ruồi to. Tỉnh dậy. Nằm đúng 25 ngày. Thì ráng chịu.
Em không biết gì đâu. Mưng mủ… Anh thấy lo lo. Chị dắt hai con bỏ đi sau khi tòa xử. Một ngày cuối tháng Mười rất nắng. Coi như tui xui xẻo vậy. Mệt nhọc như người vác vật nặng quá sức mình. Cậu em đi cùng tôi nói: “Cũng không biết hỏi người ta làm sao. Mỗi lần anh phát âm. Bắt đầu có mùi hôi thối bốc lên từ hai cái nốt ruồi. Hai năm trước. Một lần. Tui không sợ gì nữa”. Chủ tọa hỏi anh: “Vợ anh muốn thôi.
Giờ này. Nhiều năm trôi qua. Xíu nữa tao đi làm”. Những câu hỏi đứt quãng… cóp nhặt hết thành một câu chuyện rất buồn. Là số tiền không tưởng đối với gia đình anh… Không có 150 triệu. Chú ơi!”. Thấy tui vui vui nên ngỏ lời làm quen.
Mà thôi. Không hiểu sao hai cái nốt ruồi của anh có dấu hiệu rưng rức. Đến tiệm thuốc tây tự mua thuốc kháng sinh về uống. Sống nay chết mai. Ăn loan dần vào hốc mũi. Ngày Tòa xử. Tui không được gặp mặt vợ con mình. Để uống xong. Giá bao nhiêu tiền”. Có gì mà em lo”. Anh không phá giờ chứ đợi để chừng nào mới phá”. “Hôm ra tòa. Tui chết rồi thì nó sẽ ra sao?”.
Anh tụ hợp bạn bè uống đến mịt mù. Từ đó đến nay. Tiếp đến bà bôi lên đó một thứ dung dịch gì đó và kết: “Xong rồi anh. Từ ngày ở bệnh viện về. 2. Nhắc lại câu hỏi cũ. Năm 2011. Để đỡ nhớ con. Đáp gọn: “Trời sinh voi sinh cỏ. Anh chấp nhận sống chung với vết thương kinh khủng ấy. Ăn hỏng hai mắt. Chứ biết làm gì khác”. Tao sẽ đi phá mới được.
Vậy bà phá cho tui đi. Vẫn lời của anh. Tui không biết rõ nữa. Tiền viện phí hết 2 triệu. Tui cũng sẽ bỏ đi thôi. Độ 10 ngày sau. Khiến giọng nói của anh ở nên ngọng líu. Theo đúng lời dặn của bà chủ tiệm cắt tóc. Thế nhưng. Nói bạn đọc bỏ quá cho. Hài lòng sống chung với nỗi khổ đau đày đọa kiếp người. Loang dần ăn mất hốc mũi. Nếu có đủ khoảng 150 triệu tiền viện phí.
“Gần nhà mày có tiệm cúp. Chăm con. Chiều uống… Uống bất cứ khi nào. Ý anh ra sao”. Là những vết thương sâu hoắm. “Ừ”. HCM để được chữa trị với hy vọng còn nước còn tát. Không ai có câu giải đáp trọn cho câu hỏi ấy của ông cụ cả.