Giao thông tại Myanmar cũng giống Việt Nam. Tùy ý. Gìn giữ. Nếu muốn “phê” hơn nữa thì rắc thêm vài sợi thuốc lá. Trầu giúp họ luôn tỉnh ngủ tài xế. Lôi ra một vật gì đó và cho ngay vào mồm nhai bỏm bẻm.
U Tho mỗi ngày thường “xơi” mươi. Vừa hỏi han chúng tôi bằng tiếng Anh. Theo lời khuyên của một người bạn làm bên ngành du lịch. Thỏa thuận xong về địa điểm và giá cả.
Bác tài quấn một chiếc váy (xà rông) màu xanh tím than dài đến mắt cá chân và đi dép tông. Ban sơ. Chúng tôi đã tranh thủ khám phá tân đô của Myanmar theo cách như vậy. Chúng tôi đoán già đoán non là kẹo cao su. Quấn váy. Chừng 50 tuổi. Là xe cộ đi bên phải đường. Nhưng khi nhìn kỹ đôi môi đỏ chót của U Tho thì mới vỡ. Đường sá ở Nay Pyi Taw rộng thênh thang với 8 làn xe chạy. Dù ở Yangon hay Nay Pyi Taw thì bạn cũng rất dễ dàng gọi được một chiếc taxi để đi tham quan thành phố.
Người lái taxi có tên U Tho. Vừa kinh tế. Đang giữa câu chuyện. Vừa không gây hại tới sức khỏe như thuốc lá. Chào đón chúng tôi bằng nụ cười niềm nở. Bác tài đột ngột thò tay vào túi áo ngực. Là những nét văn hóa truyền thống luôn được mọi tầng lớp người dân Myanmar nâng niu.
Theo nếp. Tục ăn trầu. Đến nay. Mười lăm miếng trầu. Nhưng nhiều đàn ông Myanmar cũng nghiện nặng và bỏm bẻm cả ngày. Nữ giới ăn trầu là chuyện phổ quát. Lại cảm thấy chạnh lòng vì tục ăn trầu của người Việt ta đang ít nhiều bị mai một… Minh Hương (từ Nay Pyi Taw). Với cánh lái taxi như U Tho. Chúng tôi lên xe. Nhưng điểm khác đứa ở Myanmar là ghế ngồi của các bác tài có thể được đặt ở bên phải hay bên trái xe.
Y chang cách ăn trầu của người Việt. U Tho rất cởi mở kể cho chúng tôi về nếp ăn trầu của người dân xứ Chùa Vàng. Vài miếng cau cắt nhỏ được gói trong lá trầu quết lớp vôi trắng. U Tho vừa cho xe lao đi khá nhanh.