Vua cười bảo: Bố mày là đàn ông. Có nhẽ họ bị ảnh hưởng của… phim “Khi đàn ông có bầu” mất rồi. Mõ. Biết tin vua vi hành. Quỳnh nấp bên đường. Bãi bỏ chiếu chỉ kia ngay. Nhân gian tin đó là chuyện có thật. Quỳnh. Muốn có em bé để bồng cho vui nhưng bố con một mực không chịu đẻ.
Ôi. Rùng rùng kéo đến xem. Lúc này đã là quan trạng. Chuyện mới kể ở xứ Nghệ có tin đồn chó đực bị thiến 3 năm rồi mà đẻ con. Con mất mẹ từ lâu. Đẻ sao được? Quỳnh thưa: Nhưng triều đình cũng bắt dân phải nộp trâu đực chửa nhưng! Vua nghe ra. Nghe mà than rằng: “Thời ta mấy trăm năm trước khoa học chưa tiến bộ mà còn không tin vào chuyện hoang đường trái thiên nhiên đó.
Gào khóc. Sống lủi thủi với bố. Khổ thân quá”. Nghe tiếng khóc vang. Thế mà thời này khoa học tiến xa không sao nhiêu rồi vẫn còn nhiều kẻ tin rằng giống đực đẻ được. Vua hỏi: - Sao ỏm thế? - Thưa.