Kính gửi: Các anh chị phóng viên Gần đây, tôi thấy một số em ca sĩ, diễn viên, người mẫu cứ lên báo chí tiết lậu hết tin này tới tin khác về đủ loại tài sản, bằng cấp khiến tôi rất buồn. Với nhân cách một nữ nghệ sĩ đi trước, tôi muốn nhờ anh chị chuyển tới các bạn ấy những lời khuyên như sau:
1.Đừng khoe xe hơi của mình đi là tỉ này tỉ nọ vì biết bao người cần lao hôm nay còn mong mỏi chiếc xe đạp để đi làm. Bản thân tôi, gia đình có bốn xe hơi, trong đó có ba chiếc vào loại cực kỳ đắt tiền, chiếc còn lại nằm trong bộ sưu tập xe cổ của một tỉ phú châu Á, tôi cũng không khi nào nói ra, và tôi biết nói cũng chả lợi ích gì, cái chính là mình hát ra sao, mình lay động cảm xúc của công chúng như thế nào chứ đâu phải mình ngồi trên xe năm hay bảy tỉ. Tôi đang định bán bớt một chiếc bốn tỉ, thêm tiền mua chiếc tám tỉ nhưng tôi chả khi nào kể ra đâu. 2.Các nghệ sĩ trẻ cũng đừng nói mình đã giành giải thưởng này giải thưởng nọ vì chất lượng giải hôm nay ra sao ai cũng biết cả. Tôi muốn nhấn mạnh công chúng là giải cao quý nhất, do đó tôi hồi học trong nhạc viện luôn đoạt loại giỏi, đi thi Làn sóng xanh, thi Bài hát Việt, Cặp đôi hoàn hảo năm nào cũng đứng đẳng cấp cao nhưng tôi cũng không bao giờ coi đó quan trọng. Ngay cả cuộc thi lớn vừa qua, nếu tôi không cố tình hát dở thì hai em tôi cũng chả hy vọng giải nhất, nhưng tôi thấy cũng chả cần phải kể ở đây. 3.Nhiều bạn nữ nghệ sĩ hôm nay cứ khoe chồng hoặc bồ là đại gia, hoặc con đại gia khiến tôi buồn cười quá. Hạnh phúc là sự hòa hợp của hai trái tim chứ đâu phải hai cái ví tiền. Mặc dù chồng tôi là một tỉ phú Việt kiều, nhà có năm công ty cho tôi làm giám đốc ba cái, doanh số hằng năm lên tới vài trăm tỉ, được tùng san Cá Sấu xếp hạng vào tốp mười doanh nghiệp có uy tín nhất châu Á, tôi cũng thấy không cần thông tin. Ngay cả việc chồng ngay tặng tôi nhẫn kim cương, mua cho tôi cả tủ áo quần hàng hiệu, một cái đầm nhiều lúc có giá bằng nửa chiếc xe hơi (tôi có một cái, công nương nước Anh có một cái là hết) tôi cũng không bao giờ thích kể vì như thế chả khác gì tôi hát bằng quần áo chứ chả phải bằng tâm hồn. 4.Các bạn hôm nay thành công quá sớm và tự túc quá nhanh khiến tôi buồn cười. Tôi phát hiện ra mình có năng khiếu ca nhạc từ khi ba tuổi, đoạt giải nhất từ lúc học trường mẫu giáo, tới bữa nay đã hơn bốn chục năm đứng nấp sau cánh gà các chương trình to của trong và ngoài nước mà tôi vẫn khiêm tốn học hỏi. Nếu tôi cứ hát liên tiếp không chịu nghỉ đi chơi thì rất nhiều ca sĩ ngôi sao bây giờ đang đi lái xe ôm hoặc đang bưng bàn trong nhà hàng chứ làm sao lên sàn diễn, cái họ cầm là củ khoai chứ không phải micro, thế mà họ chả nhìn thấy việc này thì lạ quá và buồn bã quá. Họ không hề hiểu trong thành công của họ có phần chiếu cố của tôi nhưng tôi thà chết chứ không đả động tới chuyện ấy. 5.Nhiều nữ ca sĩ bữa nay không chịu hiểu một thực tại là họ hát dở, chỉ nhờ xinh đẹp mà nên. Với tư cách là một phụ nữ vô cùng xinh đẹp, được rất nhiều cuộc thi hoa hậu mời nhưng cương quyết không tham dự, tôi xin tuyên bố với các bạn là sắc sớm muộn cũng tàn, ngay cả tôi, một đàn bà ngoài bốn mươi nhưng phút này chưa có một mô tả tàn nào, thậm chí có phần đậm đà xinh đẹp hơn xưa. Tôi cũng thấy các bạn nên dừng lại, tập hợp vào bản nhạc chứ không phải vào son phấn. Tôi đã từ chối ba vương miện hoa hậu nhưng có cho nên tôi không được công nhận là ngôi sao ca nhạc nữ số một đâu? 6.Là nghệ sĩ, các bạn đừng quên công chúng chỉ nhìn chúng ta qua tác phẩm, những thứ khác không hề liên tưởng. Do đó tuy chồng tôi cực kỳ đẹp trai, các con tôi cực kỳ thông minh, đang học trường quốc tế nhưng tôi xoành xoạch không tiết lộ một tí thông báo gì về họ ngoài việc cho báo chí đến quay phim và chụp ảnh gia đình. Tôi muốn sự tây riêng của mình là điều bí ẩn vĩnh viễn. Tóm lại, qua lá thư này, tôi muốn nhấc các nghệ sĩ trẻ sống giản dị, chân thật, đừng khoe, đừng kể lể. Chỉ cái gì của chính các bạn mới đáng trân trọng, và càng nghèo túng như tôi, sự vẻ vang càng dễ cảm nhận và có nhiều ý nghĩa! Lê Hoàng |