Chị Liên kể về mối tình đẹp thời áo trắng. >> Đón đọc ấn phẩm Lao Động & Đời sống số 16 Và điều kinh ngạc là sau này giấy báo tử của liệt sĩ Nguyễn Minh Tiến công nhận anh hy sinh ngày 31.5.1968 - đúng đêm chị gặp ác mộng. Những giấc mơ trước lúc anh hy sinh được chị cẩn thận ghi vào nhật ký, sau này các đồng đội trở về đều ngạc nhiên vì độ chính xác đến từng chi tiết trên mỗi bước đường hành binh của các anh.
Chuyện tình cảm động
Chúng tôi gặp chị Lưu Thị Liên tại nhà riêng số 7A9, khu tập thể Đại học Sư phạm Ngoại ngữ, Cầu Giấy, Hà Nội. Năm nay chị đã ngoài 60 tuổi, nhưng trên khuân mặt vẫn còn toát lên vẻ thảnh thơi. Của người thiếu nữ đất Hà thành.
Chị Liên là con thứ 6 trong một gia đình thuộc tầng lớp tư sản ở Hà Nội. Anh Nguyễn Minh Tiến thì sinh ra trong một gia đình cơ hàn, ba má đều đã già lão, nhà có 2 anh em, cô em gái còn nhỏ. Cả gia đình sống trong căn nhà cấp 4 xập xệ tại làng Cầu Đơ, giữa 2 làng có trường Lê Hồng Phong. Cơ duyên sắp đặt, anh chị học chung lớp, dù anh hơn chị một tuổi. Ngày ấy, trong con mắt mọi người chị vẫn ở một thứ hạng khác. Nhiều lần đàm đạo bài vở, nhưng anh luôn coi chị như người em gái.
Gia đình dù nghèo, anh vẫn kiên tâm theo học. Sau mỗi buổi học anh lại đi bán báo, bán lạc rang lấy tiền phụ giúp bố mẹ. Rồi ngày ra trường cũng đến, mỗi người một nơi, anh xung phong vào quân đội thuộc Sư đoàn 308 trong những ngày tập dượt đóng quân tại Tam Đảo. Chị xin vào làm kế toán của Xí nghiệp ươm tơ thuộc huyện Hoài Đức. Tình cảm của anh chị cứ lớn dần và đã trở thành tình yêu.
Thế nhưng, tình ái của anh chị cũng sang trọng nhiều sóng gió. Gia đình chị biết chuyện đã phản đối quyết liệt. Ông bà muốn gả chị cho một con nhà phong lưu, để chia rẽ tình yêu của cô con gái với chàng lính chiến. Tuy nhiên, chị vẫn quyết một lòng giữ trọn ái tình với anh.
Để khẳng định quyết tâm đến với tình ái của mình, chị đã vượt qua mọi mực thước của một cô gái Hà thành truyền thống, một mình chị đi mua sắm vớ đồ cưới như chăn gối, áo cưới, bánh kẹo... Rồi bắt tàu xe lên tận Tam Đảo, nơi anh đóng quân, để đón anh về tổ chức lễ cưới. Cũng vì quá yêu chị nhưng chiến trường đi chẳng hẹn ngày về, anh không muốn chị nhỡ nhàng nếu anh ra đi mãi mãi, anh chỉ hẹn chị hãy chờ đến ngày đất nước hợp nhất.
Giấc mơ lạ kỳ
Đầu năm 1968, anh nhận nhiệm vụ khởi hành vào Nam đấu tranh. Đêm chia tay, họ đã thức trắng ngồi bên nhau. Anh tặng chị chiếc nhẫn có khắc hình trái tim, chị tặng anh chiếc khăn do chính tay chị thêu bông hoa màu tím. Anh nói với chị: “Nếu sau này em nhận được chiếc khăn từ tay người khác trao lại, thì có tức là anh không còn nữa, em hãy đi lấy chồng”.
Đó cũng chính là mật ước giữa 2 người. Có một kỷ niệm mà chị không bao giờ quên, đó là vào ngày 20.3.1968, vì cuộc hành binh bí mật nên không thể báo trước. Trên đường đi B, đơn vị anh giao hội tại một làng nhỏ cách thị xã Sơn Tây khoảng 5km. Anh đã chạy bộ hơn 20km về thăm chị.
Anh bảo: “Nếu em đủ nghị lực không khóc thì chiều nay, em đến tiễn anh xuất phát. Anh muốn nhìn thấy em trước lúc đi xa, nhưng lại sợ em khóc trước mặt anh em đơn vị thì ngại lắm!”. Chị nói: “Em sẽ tiễn anh, em có đủ nghị lực”. Nhưng khi nhìn thấy anh trong đội ngũ chỉnh tề, mọi cảm xúc trong chị vỡ òa, nước mắt nối nhau rơi xuống. Chị chỉ kịp nói với anh: “Anh cứ yên tâm phát xuất đánh giặc, ở nhà em sẽ săn sóc cha mẹ thay anh và chờ ngày chiến thắng anh trở về”.
Ngay trong đêm hôm đó, tại khu nhà tập thể chị đã xảy ra mất cắp. Trong số đồ chị mất có chiếc áo cưới, chiếc khăn tay và một chiếc gối bên phải - như một điềm báo. Và cũng lạ thường từ buổi chia tay anh, đêm nào chị cũng đều mơ gặp anh. Chị đã thấy rõ từng chặng đường hành binh của đơn vị anh, những cảnh anh cùng đồng đội vượt núi, băng rừng, bom đạn… tiếp diễn như chị là người hành quân cùng các anh vậy. Vơ những điều ấy được chị cẩn thận ghi vào nhật ký. Sau này, nhiều đồng đội của anh còn sống trở về không khỏi kinh ngạc vì sự xác thực đó.
Trong một đêm cuối tháng 5.1968, chị mơ thấy anh dự trận đánh đẫm máu tại trận mạc Quảng Trị. Anh bị trọng thương, rồi hy sinh. Sáng dậy chị khóc hết nước mắt, mọi người khuyên chị đừng tin vào ác mộng. Và điều ngạc nhiên là sau này giấy báo tử của liệt sĩ Nguyễn Minh Tiến xác nhận anh hy sinh ngày 31.5.1968.
Rồi từ đó giấc mơ về anh cũng thưa dần, cho tới một đêm chị mộng mị thấy đơn vị của anh từ mặt trận hành quân ra Bắc. Anh mặc trên người bộ quân phục đã bạc màu, người gầy xanh, nói với chị: “Sáng mai em hãy đến huyện Thạch Thất, đến nhà một người dân hỏi đại đội trưởng đơn vị để nhận di vật của anh gửi lại”, anh còn chỉ đường chi tiết cho chị đi đến ngã ba nào thì rẽ trái, đến cây cầu nào thì rẽ phải, qua cánh đồng rộng bao xa thì hỏi đến làng nào, tên chủ nhà là gì?
Chị tỉnh dậy, dù mới 4 giờ sáng, như người trong cơn mộng du, nhưng đầu óc chị vẫn tỉnh ngủ. Chị đã đạp xe theo đúng chỉ dẫn của anh trong giấc mơ mà đi.
Để kiểm chứng điều này, chúng tôi đã tìm đến nhà người Đại đội trưởng Kiều Thuần, bây chừ đã nghỉ hưu, sinh sống tại nhà số 8, tổ 12, phường Quang Trung, quận Hà Đông (Hà Nội). Anh cho biết: “Mối tình của Liên và Tiến, tôi đã được biết từ thời đơn vị còn đóng quân ở Tam Đảo, đó là mối tình thuần khiết và cảm động. Mỗi lần Liên lên thăm nhân tình, đơn vị đều tạo điều kiện cho hai người gặp gỡ, tâm tư vì biết ái tình của họ cũng gặp nhiều trắc trở.
Điều thực thụ ngạc nhiên là sau khi Tiến hy sinh, đơn vị vừa bí hiểm hành quân về tụ họp ở một làng nhỏ huyện Thạch Thất lúc nửa đêm, đến người dân trong làng còn chưa biết có lính về, vậy mà Liên đã biết được và tìm đúng nơi đơn vị đóng quân theo giấc mơ”. Sau đó, Đại đội trưởng Kiều Thuần đã trao lại cho chị chiếc khăn mà chị đã tặng anh Tiến lúc anh phát xuất. Chị bật khóc, vậy là anh sẽ không bao giờ trở về.
Chị cố giấu nỗi buồn, đạp xe về thăm bác mẹ anh. Lúc đó ông cụ đang ngồi uống nước trên chiếc chõng tre, chị đến gần ông cụ bảo nhỏ: “Thầy ơi, anh Tiến…”. Chưa kịp nói hết lời thì ông cụ đã khoát tay ra hiệu dừng lại: “Con đừng nói nữa, thằng Tiến nó đã về báo mộng cho thầy, thầy biết rồi. Con đừng nói với u con, bà ấy đang ốm, sợ không chịu nổi”.
Rồi bác mẹ anh Tiến tuần tự mệnh chung, cô em gái đã trưởng thành. Rồi chị Liên cũng lấy chồng, anh cũng là một sĩ quan quân đội. Là một người lính, anh rất trân trọng ái tình đầu của chị. Mỗi năm, đến Ngày giỗ liệt sĩ Nguyễn Minh Tiến hay ngày Thương binh - Liệt sĩ, cả nhà chị lại làm mâm cơm để hương lửa cho người đã hy sinh
Giữ lời hứa chờ ngày đoàn tụ
Có một điều luôn làm chị bồn chồn trong lòng cho tới mãi sau này. Đó là lúc phát xuất anh còn dặn chị: “Nếu anh không về thì sau ngày đất nước hợp nhất em hãy đi tìm anh và chỉ có em mới tìm được anh thôi”. Lúc chia tay chẳng ai lại nghĩ người mình yêu ra đi không có ngày trở về, nên chị nhận bừa cho anh yên lòng.
Thời gian trôi đi, sự vật thay đổi khiến việc tìm lại hài cốt anh không hề đơn giản. Sau hàng chục lần đi về vào chiến trường Khe Sanh, mãi đến năm 2007, chị mới nhận được thông báo anh hy sinh tại khu vực cao điểm 222 ở làng Cát, huyện Đăkrông (Quảng Trị). Dù muốn đưa anh về, nhưng đêm đó chị lại say thấy anh: “Em có đủ tiền nong cũng không thể đưa anh về đâu. Bởi, nhiều đồng đội của anh ở đường 9 Khe Sanh chưa về được. Qua năm có Đoàn lính 968 tỉnh Quảng Trị tầng hài cốt liệt sĩ thì lúc đó em hãy đi theo đoàn đưa anh về”.
Đúng tháng 5 năm 2008, chị nhận được lời mời đi theo đoàn và chị đã tìm được anh giữa rừng già đại ngàn, với chiếc đèn 3 pin mà trước khi anh đi chị đã ghi chữ “tặng anh”. Vậy là chị đã thực hiện được lời hứa với anh trước lúc xuất phát. |
|